Phó Như Hối và Sở Dung đã cùng nhau kéo Sở Huân lên, mặc dù Sở Huân đã kiệt sức, tay chân của cậu cứng đờ vì lạnh. Sở Huân không thể đứng vững được nữa, Phó Như Hối vội cởi áo khoác của mình ra và đắp lên người cậu, giúp cậu bớt run rẩy. Cậu cảm thấy như khuôn mặt mình sắp sửa bị đóng băng. Sở Huân lo lắng rằng khuôn mặt mình có thể sẽ bị liệt. Môi cậu tái nhợt, run rẩy khi cố nói điều gì đó nhưng giọng nói khàn khàn giống như bị lửa hun khiến cậu không thể nói được.
"Chị ơi...
Sở Dung ngôi gân đó đang xoa bóp cánh tay lạnh ngắt của Sở Huân, nên có thể nghe thấy lời cậu.
"Tiểu Huân, không sao đâu." Sở Dung ôm lấy Sở Huân.
"Chị ơi em xin lỗi." Sở Huân nói, vùi đầu vào vai Sở Dung. Cậu nghĩ mình sẽ khóc nhưng vì đã khóc quá nhiều trước đó, giờ đây không còn nước mắt để rơi nữa. Môi cậu run rẩy không ngừng, phần vì tình trạng cơ thể hiện tại phân vì cảm giác áy náy sâu sắc trong lòng.
Sở Huân chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi như lúc này, khi nhìn lại quá khứ từ khi còn nhỏ đến nay, cậu cảm thấy rất sợ hãi. Sở Dung suy nghĩ vê điều này thấy rất đau lòng.
"Không sao đâu, Tiểu Huân. Sở Dung nói, không biết phải nói gì thêm, cô không cảm thấy Sở Huân làm liên lụy gì đến mình, thậm chí còn cảm thấy nếu Sở Huân gây ra nhiều rắc rối hơn thì cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu mới chỉ hai mươi tuổi nhưng đã phải trải qua nhiều điều đau khổ, mà Sở Dung lại không hề biết, cô chỉ có thể an ủi Sở Huân. Từ nhỏ, Sở Huân đã là một đứa trẻ cố chấp giống hệt như anh hai của mình. Sau khi họ nhận ra nhau, chỉ vào buổi tối khi họ nói chuyện thẳng thắn với nhau, Sở Huân mới để lộ ra một chút yếu đuối.
Sở Dung đã quá quen với việc bộc lộ sự vô tư của mình, đến nỗi cô không biết phải bày tỏ sự áy náy như thế nào khi quên đi Sở Huân cũng như cảm xúc của mình đối với anh ấy — khoảng cách giữa họ quá xa, thời gian không tiến về phía trước mà liên tục lùi lại, khiến cho mối quan hệ thân thiết giữa họ trở nên xa cách hơn. Chưa kể việc Sở Dung ép bản thân dùng trí nhớ của mười năm trước để thích nghi với hình dáng hiện tại. Mặc dù trong lòng cô biết rõ mình là ai nhưng kịch bản do 04 đưa ra khiến cô không thể loại bỏ chúng khỏi đầu mình.
Cảm giác cơ thể bị chia cắt thành từng mảnh khiến cô không thể hòa nhập được.
Sau khi nghe được câu trả lời ngắn gọn chỉ gồm năm chữ từ Sở Dung, Sở Huân hít vào một hơi thật sâu rôi thở ra một cách nặng nề, như thể đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Phó Như Hối quan sát hai người một cách lặng lễ, sau đó anh nhẹ nhàng đặt cánh tay của Sở Huân lên vai Sở Dung, đặt anh ấy vào lòng cô.
Tiếng leng keng của chiếc chậu inox bị đập vỡ vang lên phía sau.
Anh hai.
Phó Như Hối tiến lại gân và nhẹ nhàng đá vào người 04, đang nằm trên mặt đất, không thèm bảo vệ đầu mình. Anh ấy nhìn xuống cái trán đang chảy máu của 04 rồi kéo Sở Phong đang điên cuồng vung nắm đấm mà không biết mệt mỏi hay đau đớn - thậm chí còn nhiều máu hơn nữa.
Gương mặt của Sở Phong không còn chút cảm xúc, cứ như một cỗ máy, đột nhiên bị Phó Như Hối kéo đi, Sở Phong như bị nhấn nút tạm dừng, anh chậm rãi quay đầu, vẻ tàn nhẫn trong mắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Phó Như Hối nhìn vào mắt Sở Phong và nói: Anh hai, tay anh sẽ bị thương nặng nếu như cứ tiếp tục đánh như thế"
Lúc này Sở Phong mới chú ý đến tay mình, anh ta nhấc cánh tay phải mất cảm giác, đốt ngón tay dính đây máu và một mảnh thịt bị thối, máu và thịt lẫn lộn không thể phân biệt.
Sở Phong không còn quan tâm đến tay phải của mình nữa, anh ta dùng tay phải đánh vào đầu thép của 04.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo